Đại Đường bây giờ nhìn thì bốn bề ca vũ thanh bình, một thịnh thế chưa từng có đang tới, nhưng ẩn dưới đó cũng có vô số vấn đề, đến mức làm việc tốt không dám nhận thậm chí có nguy cơ mất đầu, thời đại như thế không ai có thể nói là bình thường.
Chẩn tai chính là một việc tốt chẳng ai muốn nhận.
Bởi vậy khi nghe tây đài thị lang khen ngợi Trường An tính toán chu đáo khi chẩn tai, quan viên Trường An không ai vui vẻ cả, vì ẩn sau lời khen đó là nguy cơ chết người.
Lý Kính Huyền mặt gầy gò, chòm râu dài mượt mà, từng sợi chải chuốt cẩn thận, trông rất có tiên khí, chỉ già trà lớn bé y phục lam lũ húp bát cháo khó ăn mà rơi lệ, miệng mỉm cười tựa hồ chẳng có chút ác ý nào:" Kia không phải là chẩn tế sao?"
Vân Sơ cũng nghiêm túc nói:" Đất kinh kỳ lấy vững vàng yên ổn làm đầu, nếu chẩn tế nạn dân phải có ý chỉ triều đình, nay phủ lưu thủ chưa nhận được ý chỉ của bệ hạ, chẩn tai đâu ra?"