Khi Ôn Nhu lê bước chân mệt mỏi tới huyện Vạn Niên thì Vân Sơ đang nấu trà, thấy cái bánh nướng trên bàn, hắn lấy ăn luôn, đây là thói xấu học từ Tây Vực, trước kia dù đói meo hắn vẫn cầm ấm trà thong dong vừa đi vừa uống.
Chuyến đi Tây Vực để lại dấu ấn lên người ta theo cách đôi khi chính bản thân họ không nhận ra.
" Chuyện mậu dịch lần này tốt thì tốt thật, nhưng rốt cuộc không cân bằng, chúng ta cần lương thực than đá thì quá ít, mà vải vóc lại quá thừa."
"Xem ra phải tiếp tục tiến hành giao dịch, hạ bớt giá vật tư, nâng cao giá lương thực, than. Ngươi có kế hoạch chưa?"
Vân Sơ lắc đầu:" Những vật tư như than, lương thực đều tới Lạc Dương rồi, chuyện này do Hộ bộ chủ đạo. Năm nay tào lương tới Trường An không bằng một phần ba mọi năm, không thiếu lương thực sao được."