Đợi tới khi Ngu Tu Dung lấy khăn ra khỏi mặt Vân Sơ thì một thanh niên ngăm đen nhưng trông rất có tinh thần xuất hiện, nhất là đôi mắt thêm thâm trầm của Vân Sơ, làm Ngu Tu Dung nóng người.
Vân Sơ bẹo cằm Ngu Tu Dung ném Vân Cẩn lên cổ, đi thẳng ra ngoài, lúc này đông người, có thể thỏa mãn tâm tư khoe khoang của nó.
Quản gia Lưu Nghĩa từ sáng sớm đã ôm một chồng sổ sách dày đứng đợi ở cửa, muốn nói gì đó, Vân Sơ lờ ông ta đi mang nhi tử ngồi trên cổ la hét đánh nhau với lá cây tới Nhà ăn lớn.
Đi tới đâu cũng đều có người thi lễ với Vân Sơ, nụ cười của họ kỳ thực rất ngượng ngùng. Có vài người vốn quen Vân Sơ, không định thi lễ đâu, sống cùng phường mà, không cần làm thế, nhưng mà thấy người khác thi lễ rất nhiệt tình, rất cung kính, nên bị tâm lý đám đông ảnh hưởng cũng tới thi lễ, dù sao cũng không mất gì cả, nói không chừng còn có lợi.
Vân Sơ chẳng hứng thú để ý tới họ, y ra ngoài là để lấy thể diện cho nhi tử, nên cứ chỗ đồng người mà đi, song chẳng dừng lại ở đâu.