Khi Tả Xuân từ Trường An tới Lai Châu, rồi vượt biển tới thành Đại Hành thì Tết đã qua rồi, người Đường nghênh đón năm Hiển Khánh thứ hai.
Mặc dù con vịt cạn này gặp phải gió lớn chao đảo thuyền, mất hai ngày mới tới được thành Đại Hành, cho dù ông ta đã nôn tới phun cả mật ra ngoài, nhưng khi vừa đặt chân lên thành Đại Hành, ông ta muốn lập tức tiếp nhận kho tiền của Vân Sơ.
Được Vân Sơ và Ôn Nhu suất lĩnh, Tả Xuân rốt cuộc nhìn thấy tài vật chất cao như núi mà Trương Đông Hải miêu tả.
Phải nói Tả Xuân là nhân vật làm việc vô cùng nghiêm túc, dù đứng còn chẳng vững, thi thoảng bịt miệng nôn ọe, ông ta vẫn dẫn 200 bách kỵ ti hạt kỵ gác ở kho tiền. Dù Vân Sơ nhiệt tình mời tới phủ thành chủ ra sao, ông ta vẫn không chịu.
Ôn Nhu lại chả mừng quá, đem hết sổ sách giao cho Tả Xuân rồi thở phào, ném được cái kho tiền này đi, hắn thấy cả người nhẹ bẫng, số tiền này với hắn mà nói đã là gánh nặng.