Hai người Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như mang theo sự cảnh giác cao độ rời xe trượt, tay theo bản năng đặt vào vị trí giấu vũ khí, sau đó cùng nhìn nhau cười khổ buông thõng tay. Dẫn tòng nhân toàn là người của Bùi Hành Kiệm phái theo giám sát, vác hàng hóa trên vai lên bờ.
Bến cảng này khắp nơi là phủ binh Đại Đường cầm vũ khí lạnh lùng nhìn người qua lại, những kho hàng dài dằng dặc, phía trước là rất nhiều dân phu ăn mặc lam lũ vác hàng. Còn chắn ngay trước mặt họ là rất nhiều người đang xếp hàng sau một cái hàng rào.
Hắc Xỉ Thường Chi hỏi một thương nhân Bách Tể phía trước mới biết, thương nhân lên bờ thì chuyện đầu tiên là phải ước tính giá trị hàng hóa, sau đó nộp thuế. Nhìn gương mặt nhăn như bị của thương nhân đó, Hắc Xỉ Thường Chi hiểu, đây mới là chỗ người Đường bóc lột ... Lý do đáng hoàng, nộp thuế! Không cần cướp.
Sau khi trải qua chuyện tàn khốc ở Bách Tể, Hắc Xỉ Thường Chi thấy trên đời này chẳng còn gì làm mình bất ngờ được nữa, thản nhiên tiếp nhận rồi, vả lại hắn cho rằng nếu vẻn vẹn tổn thất một ít tiền tài cũng tốt hơn chuyện bị người Đường giết chóc cướp phá ở Bách Tể.
Đợi khi Hắc Xỉ Thường Chi tới phía trên cùng báo ra thân phận người Bách Tể, phủ binh trông hàng rào bực mình bảo hắn sang phía lối đi cho người Bách Tể làm thủ tục xuất cảng.