Khi Vân Sơ và Ôn Nhu lúc đó đứng trước cái thương khố cực lớn đầy muốn tràn cả ra ngoài, bọn họ chẳng bận tâm tới thiên hạ ầm ầm dậy sóng trước kia.
"Ai mà ngờ được chứ, ba tám vạn đại quân vất vả chinh chiến, thu hoạch chẳng bằng chúng ta. Ta đang sợ người thiên hạ mà biết chúng ta có cố tiền lớn thế này, đám tướng môn hận chết chúng ta." Ôn Nhu rên rỉ, đây gọi là đau khổ trong hạnh phúc:
"Hừ, hận cái gì, chiến tranh nổ ra, phú thương chạy đầu tiên, còn lại đa phần bách tính không còn đường nào khác. Đám người đó xông vào nhà bách tính cướp phá lấy được cái gì, xoong nồi của người ta à?!" Vân Sơ nhìn tiền đồng cùng đồ vàng bạc nhất cao tận nóc thương khố, đây mới là tài sản chất lượng cao:
Ôn Nhu vốc một nắm tiền đồng lên xem xét niên hiệu nói:" Tiền nhà Tùy này, đúc năm Khai Hoàng đấy, so với tiền khai nguyên thông bảo của Đại Đường ta tốt hơn không chỉ một bậc đâu."
Vân Sơ bổ xung không ít kiến thức nên hiểu ngay, năm Khai Hoàng, Tùy Văn đế lấy tích góp mấy trăm năm huân quý Lũng Tây khai sáng hoàn triều, đương nhiên hơn xa Đại Đường lập quốc trong nghèo khó, than:" Vậy mà không ngờ chỉ hai đời tan thành mây khói."