Nếu Thái Bình không chịu khiêm tốn học hỏi, Vân Sơ xem như thỏa mãn yêu cầu của Vũ Mị, nhưng nó chạy rồi thì y không ép. Vân Sơ đứng dậy ra ngoài Thượng Dương Cung, cởi dây thừng trên người Thượng Quan Uyển Nhi.
Kiểm tra đại khái thương tích trên người Thượng Quan Uyển Nhi xong, không thấy đứa bé này có vấn đề gì nghiêm trọng, Vân Sơ nắn cằm nó nâng lên:" Không mạng của ai quan trọng bằng của mình, người quân tử không đứng dưới bức tường đổ, trước khi làm việc gì phải nhìn đủ xa, nhất là làm việc nguy hiểm."
" Lấy thân mạo hiểm là phương thức ngu xuẩn nhất để tiến tới, một hai lần có thể may mắn qua được, nhưng cuộc đời con chắc chắn không chỉ có một hai khảo nghiệm như vậy. Nếu lần nào con cũng đem mạng ra đánh cược thì mất mạng là chuyện sớm muộn, mạng không còn nói gì tới lý tưởng."
" Cứ sống cho tốt đi, đợi con sống đủ lâu rồi con sẽ phát hiện ra, rất nhiều việc, rất nhiều thứ mà trước kia con khao khát, cùng với thời gian trôi đi, nó không quan trọng tới mức đó đâu. Bởi vậy, luôn phải nhìn về lâu dài, đừng quá cố chấp."
Thượng Quan Uyển Nhi vừa được cởi trói liền ôm cánh tay Vân Sơ:" A gia, con muốn tới tây nam làm quan."