Đứa bé mà Ân Nhị Hổ nhặt được ở Yển Sư đã biết bò rồi, đang chồm hai cánh tay mũm mĩm, hai cái chân ngắn ngủn ở trên giường, đầu ngẩng cao, cố gắng bò về phía Ân Nhị Hổ. Thân hình bụ bẫm cử động một cái là chuông bạc đeo ở cổ tay, cổ chân leng keng hết sức vui tai.
Ân Nhị Hổ nhìn khuê nữ đầy cưng chiều, tới khi Vân Sơ vào mới quay người lại, nhìn quân hầu đầu trọc lóc mặc bộ tăng y màu xám, thái độ cung kính không giảm:" Quân hầu, thuộc hạ định che giấu thân thế đứa bé này, không nói cho nó biết."
Vân Sơ chọc một ngón tay vào má đứa bé, đứa bé không sợ người lạ, nắm lấy ngón tay y định cắn. Vân Sơ cười:" Nói làm gì, để nó làm khuê nữ của ngươi cả đời đi."
Ân Nhị Hổ trông con nhưng không lơ là chức trách của mình:" Trương Đông Hải và Kim Nhu Như đều ở đây, họ thống lĩnh Bách kỵ ti và Hoa Lang Đồ giám sát quân hầu, thuộc hạ tìm gặp họ rồi, nói chuyện rất vui vẻ."
" Có hai nhóm ngầm đi theo đội xe phu nhân, một đội đi trước mười lăm dặm mở đường, đảm bảo có tình huống nhất định ngăn cản đội xe phu nhân tiến lên. Phía sau có nhóm chỉ cách mười dặm, trong một tuần hương có thể ứng cứu."