Dù ở phương bắc, thành U Châu lúc này vẫn nóng khốc liệt, mặt trời vừa lên là Tiết Trường Phong thấy mặc áo ngoài là không chịu nổi nữa, hắn thay áo cộc mà chỉ người Hồ mới mặc. Phải công nhận cách ăn mặc này thuận tiện cho việc hành động hơn nhiều, đặc biệt là ở trên lưng ngựa.
Ra đường có thể thấy rõ khác biệt ở nơi này với Trường An, Lạc Dương, bách tính ở đây chia làm hai phong cách ăn mặc khác biệt, hoặc là ống tay áo to nặng, vải dày đúng kiểu thời Hán, còn lại kiểu ăn mặc người Hồ giống hắn, dù kiểu nào thì cũng không phải phong cách phóng khoáng hoa lệ của Đại Đường.
Hắn kiếm một cái quán bán bánh nướng, ném ra năm đồng mua cái bánh kẹp thịt dê, thứ này ở Trường An bán rất nhiều, xem như là một đặc sắc ở Trường An, không ngờ tới nơi này cũng gặp được.
Tiểu phiến rất có lương tâm, khác hẳn đám gian thương Trường An, bánh vừa nướng xong thơm giòn, kẹp thịt vào cũng rất nhiều, lại còn cho hắn thêm hai cái mắt dê, hắn thưởng thêm cho một đồng.
Tiết Trường Phong vừa ăn bánh lại vừa giả vờ vô tình đi ngang qua đại môn Vương gia, đại môn mở rộng, có một trung niên béo tốt trông hết sức chất phác, đi bên cạnh có một người đọc sách mặc áo lam, được tiếp đãi nhất nhiệt tình. Tiết Trường Phong ngớ người, hắn biết người trẻ tuổi đó, đó là Tô Hưởng, nhi tử thứ ba của Hình quốc công Tô Định Phương.