Lương lão đầu chưa rõ cục diện ra sao, nhìn Tô Kiến Phương vội vàng bỏ đi, ôm hộp trùng thảo càng chặt, hỏi Vân Sơ:" Cái này tặng lão phu chứ không phải chuyển cho ai cả, đúng không?"
Vân Sơ ngán ngẩm gật đầu, lão già này hồ đồ như vậy mà sống được tới tận bây giờ đúng là kỳ tích, cũng chẳng giải thích gì hết:" Của ngài hết, vài ngày nữa thọ đản của Anh công, ta sẽ chuẩn bị thêm vài cân đưa tới."
Lương Kiến Phương cười rách miệng, hài lòng giao hộp ra đưa cho quản gia Lão Cẩu:" Làm thế là đúng, chẳng qua chỉ là chút xích mích với Từ Kính Nghiệp thôi, ngươi buông được thì buông, người trẻ tuổi, lòng dạ phải phóng khoáng chứ.”
“Cứ để cho hắn hoành hành ở Thổ Cốc Hồn đi, ngươi đi chấp một tên bại tướng làm gì, đó không phải phong độ đại tướng. Với lại Từ Kính Nghiệp chẳng là cái thá gì hết, hắn làm gì được ngươi chứ, không cần bận tâm. Lão Từ tuy già, nhưng hai bên mà đánh nhau, thắng bại khó lường, ngươi tội gì đi so đo chứ?"
Vân Sơ có được tin tức mình muốn từ chỗ Phương lão đầu, đó là Lý Tích cũng vô cùng kiêng kỵ Vân Sơ y, không nắm chắc phần thắng.