"Thanh Thu, quả thực là ngươi! Ta còn tưởng mình nhìn lầm. Ngươi muốn đến tham gia đấu giá hội sao không báo cho ta một tiếng?"
Một nam tử vẻ mặt mừng rỡ, nhanh chóng bước về phía Dạ Thanh Thu, trên mặt không giấu được vẻ cuồng nhiệt.
Nam tử này diễm lệ như hoa đào, trên mặt còn trát một lớp phấn dày cộm, nhìn mà buồn nôn.
Lúc này, giọng Lương Băng chợt vang lên trong đầu Từ Hạo: "Tiểu tử, tên kia rất đáng ghét, nếu có thể, tìm cơ hội trừ khử hắn đi! Coi như ta nợ ngươi một nhân tình."
Từ Hạo hơi ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi: "Ý là sao?"