"Muội cũng đâu phải không biết, phu quân của chúng ta đây, cái gì cũng tốt, chỉ là cái tính háo sắc này, làm sao cũng không sửa được. Đôi khi, muội phải học cách nhắm mắt làm ngơ, nghĩ cho bản thân mình."
"Dù sao muội cũng không ưa nổi, hắn sau này nếu còn như vậy, muội vẫn cứ nói, cùng lắm thì chú ý hơn đến hoàn cảnh."
"Muội đó mà."
Hạ Chỉ Tình bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nằm xuống bên cạnh Hạ Chỉ Ngưng, rồi vuốt mái tóc nàng nói: "Chỉ Ngưng à, có lẽ có một điều muội không hề nhận ra, ở trong phủ này, phu quân sủng ái muội nhất."
"Hả?" Hạ Chỉ Ngưng lập tức ngồi bật dậy, không hiểu lời này từ đâu mà ra.