Thiếu nữ mang vẻ mặt tươi tắn lạ thường, bước đi trên hành lang dài với những xà nhà chạm trổ tinh xảo, ngay cả khi đám nha hoàn cất tiếng chào, nàng cũng đều mỉm cười đáp lại, khiến cho bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Phải biết rằng, Nhã tiểu thư vốn dĩ là người hướng nội, kín đáo.
Đêm tháng sáu, ánh trăng vằng vặc chiếu rọi khắp nơi, hoa cỏ trên tường viện nhẹ nhàng lay động theo làn gió mát, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp các ngóc ngách, đến cả tiếng côn trùng rả rích vốn dĩ rất khó chịu, giờ khắc này, Tiêu Nhã nghe cũng thấy có vài phần thú vị.
Vốn dĩ phải mất hơn một khắc, Tiêu Nhã chỉ tốn phân nửa thời gian đã tới bên ngoài biệt viện nơi Trần Mặc an dưỡng.
Bởi vì còn phải bàn bạc chuyện của Tri Họa với hai vị cô nương kia, nên trong biệt viện không lưu lại một người hầu nào.