Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn chiếu lên bình phong, hắt bóng lên chiếc giường chạm trổ hoa văn tinh xảo.
Trần Mặc đưa tay vuốt ve bờ vai ngọc ngà của Từ Oánh, ghé sát đôi môi thoa son phấn nhạt, ngậm lấy cánh môi mềm mại, nếm trải hương vị ngọt ngào, thanh khiết.
Sở Nhiễm nắm chặt lấy góc chăn, liếc trộm, đôi má ửng hồng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận. Kẻ này miệng thì gọi Từ Oánh là "Hoàng hậu nương nương", giờ lại làm ra hành vi càn rỡ, chẳng phải tự coi mình là bậc cửu ngũ chí tôn sao?
Dù sao, Hoàng hậu chỉ có Thiên tử mới được ân sủng.
"Nói đi thì phải nói lại, Hạ Vương có phải tự nguyện thoái vị?"