Hòa ly.
Lời của thái giám tựa như tiếng sét giữa trời quang, đánh thẳng vào tâm hồn vốn không mấy kiên cường của Hoài Vương.
Sự thật tàn khốc là vậy, Hoài Châu bị chiếm, thê thiếp bị cướp, giờ đây thê tử của mình còn muốn hòa ly, thiên tử cũng đã ân chuẩn.
Đường đường là phiên vương nắm binh quyền, hoàng thất hậu duệ, nhân vật mà ngay cả Từ Quốc Trung cũng phải kiêng dè ba phần, nay lại phải chịu nỗi nhục chưa từng có này.
Hoài Vương đang ngồi tiếp chỉ, nhưng lúc này đã lảo đảo đứng lên, nghiến răng ken két, gân xanh nổi đầy trên khuôn mặt vốn hồng hào, ý tứ xấu hổ và phẫn nộ vô tận như dung nham phun trào.