Xét trên một phương diện nào đó, Tiêu Vân Tịch dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, còn Trần Mặc chỉ là thần tử.
Xét về lễ nghi, hành vi của Trần Mặc như vậy là phạm thượng, tội không thể tha thứ.
Trước sự đòi hỏi mãnh liệt của Trần Mặc, Tiêu Vân Tịch bất đắc dĩ, chỉ có thể giận dữ quát: “Đại nghịch Trần Mặc, ở trước mặt bổn cung mà dám càn rỡ như vậy, không sợ bổn cung bẩm tấu thiên tử, để thiên tử tru di cửu tộc của ngươi sao?”
“Không sợ.” Trần Mặc hôn lên bờ vai thơm ngát của nàng: “Có câu, dưới hoa mẫu đơn chết làm quỷ cũng phong lưu, nương nương diễm lệ như vậy, dù có chết, ta cũng cam lòng.”
“Càn rỡ, hảo ngươi cái Trần Mặc, lại dám phạm thượng.”