“Vâng.” Huệ Thành cung kính đáp.
Trường Ân lại không đồng ý, nói: “Sư phụ, đệ tử thật sự không muốn rời xa người.”
Lão giả từ trên cây nhảy xuống, lao vào màn sương mù phía sau, chỉ còn một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng: “Đi đi, đồ đạc vi sư đã chuẩn bị xong xuôi cho các ngươi rồi, xuống núi đi.”
“Sư phụ…” Trường Ân muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng lão giả đã biến mất.
“Sư huynh, ngươi nên biết, những chuyện mà sư phụ đã quyết định thì sẽ không thay đổi.” Huệ Thành đến bên Trường Ân, vỗ nhẹ lên vai hắn nói.