Lời của Ngô Trường Lâm khiến Ngô Diễn Khánh và Diệp thị trầm mặc một hồi.
Quả thật, từ khi Ngô Trường Lâm giả chiêu thân đến lúc Trần Mặc đã đến Vĩnh Khang, Ngô gia đã bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt thiên hạ.
Trong đôi mắt đục ngầu của Ngô Diễn Khánh phát ra vài phần uy nghiêm, khí tức của một võ giả tam phẩm cũng tràn ra từ cơ thể, tựa như mãnh hổ thức giấc, gắt gao nhìn Ngô Trường Lâm, nói: “Kế này là do ngươi đề xuất?”
Bị phụ thân bức ép, Ngô Trường Lâm đành phải đem sự tình kể rõ, nói rằng đây đều là mưu kế của Lưu Kế, mục đích là ép Ngô gia xuất binh tham chiến.
Nghe xong, Ngô Diễn Khánh lập tức hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh xuống bàn: “Lúc trước ta đã từ chối hắn, không ngờ hắn vẫn ở lại Giang Đông, còn dùng thủ đoạn hèn hạ này để kéo Ngô gia xuống nước, thật là vô sỉ, còn ngươi, nghịch tử này, lại cũng mắc mưu.”