Lời nói của tên thám tử kia chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến sắc mặt Dương Danh Quý và Hứa Mục thoáng chốc đại biến. Phản ứng của Hứa Mục còn dữ dội hơn cả Dương Danh Quý, tiên thiên linh khí hùng hậu từ trong cơ thể tuôn ra, cách không nhấc bổng cổ áo tên lính đang bẩm báo, giận dữ quát: "Ngươi nói cái gì?!"
Tên lính sợ hãi run rẩy cả người, nhưng vẫn cắn răng nói: "Cửa đông thành đã thất thủ, có tặc nhân xông vào trong thành rồi."
"Rắc!"
Cán cây quạt lông vũ bị Hứa Mục bóp nát, nhưng rất nhanh sắc mặt gã đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, buông tên lính kia xuống, chắp tay với Dương Danh Quý: "Cừ soái, đại sự chẳng lành. Thiên Vương Điện có thể bị tặc nhân phá hủy, xin Cừ soái mau mau điều binh về cứu viện."
Dương Danh Quý nghe xong, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoảng, vội vàng để lại một số người canh giữ đám dân phu, rồi tức tốc dẫn quân cứu viện trong thành.