Bởi vì đang ở trong quân, nên những món trang sức như hoa tai, ngọc trâm, hay chuỗi vòng ngọc trai Trần Mặc tặng nàng trước đó, Hạ Chỉ Ngưng đều không mang theo, chỉ đeo duy nhất chiếc nhẫn vàng kia.
"Huống chi, Chỉ Ngưng, lần trước nàng đã hứa với ta, cũng nên thực hiện rồi chứ." Trần Mặc thổi một hơi nóng.
Thân thể Hạ Chỉ Ngưng khẽ run lên, nhẹ nhàng gạt bàn tay không thành thật của Trần Mặc ra, bên dưới đôi lông mày lá liễu, trong đôi mắt lạnh lùng ánh lên vài phần quyến rũ, nàng khẽ trách: "Ta biết rồi, đợi khi về hẵng nói, giờ đang ở bên ngoài."
"Ta không đợi được, trước đó ở Thiên Thủy trấn, nàng có biết áp lực của ta lớn đến nhường nào không? Bây giờ khó khăn lắm mới có thể thả lỏng một chút, đương nhiên phải hảo hảo hầu hạ Chỉ Ngưng rồi."
Hạ Chỉ Ngưng: "..."