Phía sau nha huyện, trong phòng.
“Ý nàng là, Cảnh huyện thừa và lệnh tôn từng là đồng môn?”
Trần Mặc chăm chú nhìn nữ nhân tuyệt sắc trước mắt, nàng vận trên người bộ váy dài màu lam nhạt, tóc búi cao như mây, cài trâm gỗ, khuôn mặt trong trẻo như tuyết, mang theo khí chất ôn nhu, uyển lệ.
Hạ Chỉ Tình gật đầu: “Cảnh bá phụ và phụ thân ta đều đỗ tiến sĩ năm Kiến Bình thứ sáu, phụ thân ta đỗ thứ năm hàng nhị giáp. Phụ thân từng nói, Cảnh bá phụ là vị quan cương trực, thanh liêm, là người mà phụ thân kính nể. Năm đó khi Cảnh bá phụ bị giáng chức làm tri huyện Ô Đài, còn từng đến nhà ta làm khách.”
“Nói như vậy, ta và Chỉ Tình đúng là hữu duyên.” Trần Mặc nhìn giai nhân, bất giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, khiến nàng vội né tránh.