Nhìn mười đồng tiền trong tay, Lưu Nhị ngỡ như mình đang nằm mơ, vậy mà hắn ta thật sự trả tiền.
Sau đó, hắn lại xếp hàng nhận một bát cháo, nửa muỗng dưa muối.
Cháo tuy loãng, nhưng một hớp cũng có đến hàng trăm hạt gạo, hơn nữa trong cháo còn có lẫn thịt.
Quan trọng nhất là nửa muỗng dưa muối này khiến Lưu Nhị như được nếm mỹ vị nhân gian.
Hắn không bỏ dưa muối vào cháo ăn cùng, mà cẩn thận dùng vải bọc lại, sau đó cất đi, định bụng mang về nhà.