Bình minh hé rạng, vương trên những đình đài lầu các uyển chuyển, tổ trạch Tiêu gia rộng lớn, dung chứa cả ngàn nhân khẩu, nô bộc cũng nhiều vô số kể. Trời vừa tờ mờ sáng, các nàng đã vội vã bận rộn, tay bưng bê các loại đồ dùng, chân thoăn thoắt giữa tường trắng ngói xanh.
Những lái buôn chở rau dưa trái cây đến Tiêu gia, dưới sự dẫn đường của hộ vệ, tiến vào hậu môn, dừng lại trước trù phòng. Đại trù và quản gia bước ra, cẩn cẩn trọng trọng kiểm tra phẩm vật, thu nhận hàng hóa, dù rau quả chỉ sứt mẻ một chiếc lá, cũng bị loại bỏ không thương tiếc.
Một hàng nô tỳ tay bưng chậu rửa mặt, khăn mặt cùng các vật dụng vệ sinh buổi sớm, hướng về biệt viện nơi Trần Mặc an cư mà tiến bước.
Trong chủ phòng biệt viện phía đông tổ trạch Tiêu gia, đồng hồ sinh học đánh thức Trần Mặc sau một đêm hoan ái mệt nhoài.
Trong phòng có chút hỗn độn, váy Mã Diện vứt khỏi màn trướng rơi trên mặt đất, bên cạnh còn có bào tử, yếm, váy lụa, dải vải trắng...