“Lời đồn vốn dĩ có phần khoa trương, huống hồ người Tống lại thích khuếch đại sự tình, theo thuộc hạ thấy, không đáng tin.”
Lời Thiếp Mộc Nhĩ vừa dứt, một viên tướng Kim Hạ lập tức không cho là đúng mà nói.
Lần này đến đánh Đại Tống, các tướng lĩnh đều là lão tướng của Kim Hạ, vừa diệt Cao Liêu không lâu, lại không tốn chút sức lực nào mà chiếm được U Châu, chính là lúc lòng tin vô cùng bành trướng, sĩ khí cao ngút trời, sao có thể bị lời của huyện lệnh Chân Định vừa rồi dọa sợ.
“Tướng quân, cho dù lời vị quan Tống kia nói là thật, quân ta có gì phải sợ? Sĩ tốt của ta đều là dũng sĩ Kim Hạ, mặc giáp cầm binh, đi đến đâu đánh đâu thắng đó. Trước khi xuất chinh, lại được Khả Hãn ban phúc, được trời che chở, tên Trần Mặc kia trước mặt đại quân của ta, không đáng một kích.” Một viên tướng mặt mày thô cuồng, khóe mắt còn có một vết sẹo dài một tấc, tự tin nói.
Người này tên Gia Luật Nô Khố, là đệ nhất đại tướng dưới trướng Thiếp Mộc Nhĩ, trong chiến tranh thảo phạt Cao Liêu, đã lập được chiến công hiển hách.