"Ngươi làm sao nhìn ra được?"
Hạ Chỉ Ngưng ngẩn ra. Mấy ngày nay, nàng đã ăn không ít vĩ nhãn linh ngư, chiều nay mới dùng huyết sâm thử đột phá, không ngờ lại thành công. Lúc này, khí huyết của nàng đã sớm bình ổn, hơn nữa nàng còn chưa nạp tiên thiên linh khí, không hề có chút hơi thở nào bộc lộ ra ngoài. Trần Mặc làm sao nhìn ra được?
"Ta là ai? Chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu rồi." Trần Mặc mở rộng hai tay, mặc cho Hạ Chỉ Tình tiến lên hầu hạ mình cởi áo ngoài, rồi cười nói: "Ta không chỉ biết ngươi đã đột phá đến thất phẩm, còn biết ngươi mặc yếm màu gì nữa."
Nhiệt độ trong phòng rất cao, có một lò sắt đang đốt than tổ ong, bên cạnh đầu giường còn có một chậu than, bên trong là than củi đã cháy đỏ rực.
Hơn nữa, hai tỷ muội từ miệng Tống Mẫn biết được Trần Mặc sắp trở về, nên cả hai đã thay váy mùa hè. Xuyên qua lớp áo mỏng, Trần Mặc có thể nhìn thấy yếm lụa màu đỏ nhạt của Hạ Chỉ Ngưng.