Vậy nên nàng có nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, kết quả đúng là như vậy.
Lương Tùng đã đi.
Ninh Uyển suy sụp ngồi bệt xuống đất, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm trên mặt. Nàng nhìn bóng lưng Lương Tùng rời đi, chỉ mong hắn dừng lại, quay đầu đưa nàng đi, nhưng hắn vẫn rời đi, không hề quay đầu lại.
Ninh Uyển lòng như tro tàn.
Lương Tùng quả thực đã dặn dò Lương Tuyết chăm sóc Ninh Uyển, trước mặt con gái mình, hắn vẫn phải giữ gìn hình tượng.