Tiết trời đã trở lạnh.
Gió rét gào thét tàn phá trong núi non trùng điệp, phát ra những tiếng rú rợn người, lướt qua rừng rậm, nhà cửa, còn có thao trường chật ních người.
Các loại cờ phướn cắm bên đài cao phần phật tung bay trong gió.
“Khổ nạn, mục nát, áp bức.”
Trần Mặc cất cao giọng: “Chúng ta, những tiểu dân hèn mọn, vì nộp đủ số thuế cao ngất ngưởng, mỗi ngày đều phải cúi mặt xuống hoàng thổ, quanh năm suốt tháng cày cấy không ngừng, chịu đựng cái nắng thiêu đốt, chịu đựng gió rét thấu xương, chỉ mong được sống yên ổn qua ngày.”