Nhưng y biết, lúc này nếu lùi bước, Phó Trường Sinh tuyệt đối sẽ không tha cho y, cắn răng, y mạnh mẽ chộp lấy cái hộp, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nhưng xung quanh tế đàn như có một lực hút vô hình, bước chân y trở nên cực kỳ nặng nề, mỗi bước đi đều phải tốn rất nhiều sức lực.
Cùng lúc đó.
Hình nộm rơm trên tế đàn đột nhiên phát ra một tiếng rít chói tai, âm thanh đó như thể xuyên thấu linh hồn, Công Tôn Nghi chỉ cảm thấy đầu đau nhói, suýt ngất đi.
Y vội vàng cắn mạnh đầu lưỡi.