Mạnh Minh Triết kinh ngạc nhìn Lý Dã, ánh mắt như muốn nói, ngươi không để hắn đi làm gì, chẳng lẽ muốn hắn ở lại Thanh Dương Môn điều tra ra ngươi sao?
Trâu Khôn nhìn Lý Dã đầy vẻ ngưỡng mộ.
Thiếu niên này căn cốt xuất chúng, nay lại dựa vào được Khuất Hào, e rằng thật sự sẽ một bước lên mây, vận may của Mạnh Minh Triết thật tốt, sao hắn không gặp được nhân tài như vậy?
“Khuất sư thúc về sẽ nói thế nào?” Lý Dã hỏi, “Nói là suy đoán của ta sao?”
“Ta…” Khuất Hào ngẩn người.
“Khuất sư thúc, tâm người đã loạn rồi.” Lý Dã lắc đầu, “Mỗi khi gặp chuyện lớn cần phải tĩnh tâm, nếu suy đoán của chúng ta là thật, giờ người về chỉ đánh động đến kẻ địch, có khi còn không tìm ra được nội gián của Vấn Đạo Minh.”
“Ít nhất ta biết Tam trưởng lão bị oan.” Khuất Hào nói, “Chúng ta cần thêm người…”
“Tam trưởng lão thật sự bị oan sao?” Lý Dã nói, “Cát sư huynh và Phan sư huynh đều có thể bị đẩy ra làm mồi nhử, tại sao Tam trưởng lão lại không thể?
Âm thầm thúc đẩy một cuộc chiến giữa chính đạo và tà đạo mà không để lại chút dấu vết nào, một tổ chức như vậy sẽ không để lộ sơ hở rõ ràng như thế, e rằng tất cả kế hoạch đã được bọn chúng diễn luyện vô số lần. Với kế hoạch lớn như vậy, hy sinh một hai người là chuyện thường tình.”
Diễn luyện cái khỉ gì chứ!
Ngươi nói mà ta sắp tin thật rồi này!
Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Mạnh Minh Triết nhìn Lý Dã thao thao bất tuyệt, trong lòng điên cuồng gào thét, cuộc chiến giữa chính đạo và tà đạo vốn không có kẻ đứng sau thao túng, làm sao có dấu vết gì được?
“Lý sư điệt, ngươi nói nên làm thế nào?” Khuất Hào hỏi, vô thức, hắn đã coi Lý Dã là chỗ dựa.
“Thiên hạ không có tường nào gió chẳng lọt, cũng không tồn tại kế hoạch nào hoàn mỹ tuyệt đối. Trước kia, chư vị không phát hiện ra Vấn Đạo Minh, là do chưa từng nghĩ theo hướng đó.” Lý Dã nói, “Nay bọn chúng đã chủ động nhảy ra, thì sơ hở cũng sẽ theo đó mà xuất hiện, hoặc là người, hoặc là vật.
Lùi lại suy xét, biết đâu có thể tìm thấy dấu vết của bọn chúng từ trận chính tà đại chiến. Trận chiến đó đã quá xa xưa, nhiều dấu vết đã bị xóa nhòa, muốn điều tra, phải bắt đầu từ hiện tại.”
“Ừ, ngươi nói đi.” Khuất Hào đáp.
“Vẫn phải tìm Cát sư huynh trước, bắt đầu từ hắn.” Lý Dã nói, “Rồi lần theo từng tầng một mà truy, ắt sẽ tìm được nguồn gốc.”
Mạnh Minh Triết trong lòng run lên, nguồn gốc chẳng phải là ngươi sao, sao ngươi lại thích nhảy nhót trên đầu mũi đao như vậy?
Khuất Hào nhìn Lý Dã, nhất thời câm lặng, được thôi, vòng vo một hồi lại quay về điểm ban đầu, ta đến đây vốn dĩ là để điều tra chuyện này mà!
“Khuất sư thúc, đừng nhìn ta như vậy.” Lý Dã cười, “Điều tra có phương hướng khác với điều tra không có phương hướng.
Theo ý nghĩ ban đầu của người, điều tra có thể sẽ bị người khác dắt mũi.
Nay chúng ta đã có mục tiêu rõ ràng, dù Vấn Đạo Minh có can thiệp, chúng ta cũng có thể phân tích được việc nào là thật, việc nào là do ngoại lực quấy nhiễu…”
Bị nhìn thấu tâm tư, Khuất Hào mặt già đỏ lên: “Lý sư điệt nói chí phải, lão phu đã được dạy bảo.”
Dạy bảo cái gì chứ, ngươi đã bị hắn dắt mũi rồi.
Mạnh Minh Triết hóa thành kẻ thích châm chọc, trong lòng điên cuồng chế giễu, nhưng ngoài mặt vẫn phải phối hợp với Lý Dã, vuốt râu nói: “Khuất đạo hữu, tiểu đồ nói vài lời trẻ con, khiến đạo hữu chê cười, không đáng tin đâu.”
“Sư bá, ta nói đều là thật.” Lý Dã có vẻ không hài lòng với sự phủ nhận của trưởng bối, nhíu mày nói, “Hướng điều tra của Khuất sư thúc vốn dĩ đã sai rồi.”
“Lý sư điệt, lời ngươi nói rất đúng, nếu lần này có thể điều tra ra âm mưu của Vấn Đạo Minh, ngươi ắt lập công đầu.” Trong mắt Khuất Hào, Lý Dã tuổi vừa đôi mươi vẫn chỉ là một tiểu hài tử, hắn mỉm cười gật đầu, hỏi: “Lý sư điệt, có muốn cùng ta điều tra Vấn Đạo Minh chăng?”
“Đương nhiên là muốn.” Đôi mắt Lý Dã sáng lên, hắn quay đầu nhìn Mạnh Minh Triết, thở dài: “Chỉ e sư bá sẽ không cho ta rời khỏi đây, dù sao, tu vi của ta còn quá thấp.”
“Mạnh chưởng môn, cho ta mượn ái đồ của ngươi vài ngày, ý ngài thế nào?” Khuất Hào mỉm cười nhìn Mạnh Minh Triết, hỏi.
“Việc này…?” Mạnh Minh Triết nhìn Lý Dã, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó xử.
Hắn không biết có nên để Lý Dã rời đi hay không, tên tiểu tử này quá mức lanh lợi, hắn thật sự lo sợ đồ đệ giỏi giang của mình quay đầu bán đứng Thanh Dương Môn mất!
Hơn nữa, một khi để hắn rời đi, mọi chuyện sẽ hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.
“Sư bá, xin hãy cho ta đi!” Lý Dã chắp tay cầu khẩn: “Khuất sư thúc là đệ tử thân truyền của Đạo Tông, giúp sư thúc điều tra, đối với Thanh Dương Môn chỉ có lợi chứ không có hại!”
Khuất Hào mỉm cười nhìn Lý Dã, càng nhìn càng thêm hài lòng.
“Lão Mạnh, cứ để hắn đi đi!” Trâu Khôn đứng bên cạnh phụ họa: “Phan Vận và Cát Thiên Vấn đều bị liên lụy, sớm điều tra rõ âm mưu của Vấn Đạo Minh, hai phái chúng ta cũng có thể sớm rửa sạch hiềm nghi.”
“Thôi vậy!” Mạnh Minh Triết cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn Lý Dã, lắc đầu như chấp nhận số phận, nói: “Vậy làm phiền Khuất đạo hữu chiếu cố Hạo Nhi.”
“Cứ yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để bảo bối đệ tử của ngươi gặp nguy hiểm đâu.” Khuất Hào cười nói.
Ta không sợ hắn gặp nguy hiểm, ta sợ ngươi bị hắn bán đứng, cũng sợ ta bị hắn bán đứng a!
Mạnh Minh Triết thầm thở dài một tiếng, dặn dò Lý Dã: “Lý Hạo, ra ngoài phải nghe theo lời Khuất sư thúc, đừng tự ý hành động, nếu làm lỡ việc của Khuất sư thúc, sư phụ cũng không bảo toàn được ngươi.”
Lý Dã giả vờ như không nghe ra lời uy hiếp của Mạnh Minh Triết, chắp tay thi lễ: “Sư bá cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, đệ tử coi như là ra ngoài du ngoạn một chuyến.”
“Mạnh chưởng môn, lời này là sao, Lý sư điệt đã giúp ta một chuyện lớn.” Khuất Hào cười nói, “Nếu hắn không phải là chưởng môn tương lai của Thanh Dương Môn, ta đã muốn đoạt hắn về, thu làm đồ đệ rồi.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay chỉ ra ngoài, “Mạnh chưởng môn, ta thấy đệ tử của ngươi ở ngoài kia đi qua đi lại mấy vòng rồi, có lẽ có việc gấp chăng? Chưởng môn cứ xử lý việc trong môn trước đi, ta cũng có vài lời muốn nói với Lý sư điệt…”
Mạnh Minh Triết ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Viễn ngoài điện, phất tay giải cấm chế, gọi: “Tiêu Viễn, có chuyện gì?”