TRUYỆN FULL

[Dịch] Vung Kiếm Về Phía Nữ Ma Đầu Tương Lai

Chương 95:

Tiểu thư vốn tính nhút nhát bị ánh mắt của bao người nhìn chằm chằm, theo bản năng muốn tìm một chỗ trốn đi, nhưng lúc này vùi vào lòng Đoạn Hoài Ca lại không hợp lễ pháp khuê các.

Thế là Tạ Thương Linh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đứng dậy cũng không được, không đứng dậy cũng không xong, đành rưng rưng nước mắt nhìn Đoạn Hoài Ca.

Làm sao đây… ta không đứng dậy được QAQ… Hi Dư tỷ tỷ nhất định đang nghi ngờ ta, ta cảm giác có một ánh mắt đầy địch ý đang nhìn chằm chằm vào sau gáy ta… đây nhất định là sự phẫn nộ của Hi Dư tỷ tỷ!

Tần Sương Giáng: Không, là ta.

“Ngươi xem ngươi kìa, Đoạn Hoài Ca, Thương Linh bị ngươi dọa đến sắp khóc rồi!” Tiểu Khương vội vàng tiến lên đỡ Tạ Thương Linh dậy, trừng mắt nhìn hắn nói: “Đừng tưởng ta không biết tiểu tử nhà ngươi đang có ý đồ gì!”

Ngươi rõ ràng là thèm muốn thân thể của Tần Sương Giáng, ngươi hạ lưu!

Đoạn Hoài Ca ra vẻ vô tội xòe tay, thầm nghĩ ta chỉ muốn bảo vệ mọi người thôi, ta có lỗi gì chứ?

Thôi vậy, nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ cướp ngọc tỷ của ta. Đoạn Hoài Ca đứng dậy phủi bụi trên người, ngẩng đầu nhìn lên, Cảm Khí cùng Ngưng Khí tung bay, Đạo pháp và Phù triện một màu, vì tranh đoạt ngọc tỷ hóa thành Tử Khí Kim Long, tất cả mọi người đều liều mạng dùng hết lá bài tẩy của mình.

Bọn tu sĩ không chỉ phải đề phòng đồng đạo phía sau đánh lén, mà còn phải chống lại sự phản kháng của Tử Khí Kim Long, nhất thời không biết bao nhiêu kẻ thổ huyết bị hất văng ra ngoài, vội lấy đan dược từ trong ngực ra nhai ngấu nghiến rồi lại cắn răng xông lên.

Đoạn Hoài Ca hiện tại chỉ có tu vi Cảm Khí trung kỳ, cuộc hỗn chiến như vậy hiển nhiên không phải hắn có thể tham gia. Hắn cúi đầu suy nghĩ xem còn có cách nào khác không. Tần Sương Giáng dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, nhàn nhạt hỏi:

“Ngươi rất muốn thứ này?”

“Ừm, thứ này đối với ta rất hữu dụng.”

Sương Giáng tỷ tỷ gật đầu, xách kiếm định tiến lên một bước, Đoạn Hoài Ca vội vàng kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nói: “Ấy ấy ấy… ngươi làm gì vậy, nguy hiểm như thế sao ta có thể để ngươi đi.”

Đám mưu sĩ Tần Vương phủ bên cạnh nhìn thấy cảnh này mắt lại càng trợn tròn mấy phần, bọn họ từng nghi ngờ bản thân có phải bị chấn động đến hỏng não hay không, đến nỗi bây giờ nhìn thấy ảo giác.

Trời đất ơi, lại có kẻ dám kéo tay nhỏ của Sương Giáng tỷ tỷ? Hơn nữa hắn còn sống sờ sờ trên thế gian này?

Ý của câu nói vừa rồi của Sương Giáng tỷ tỷ… là nàng muốn giúp tiểu tử kia đi đoạt bảo?

Bây giờ nhìn lại, bọn họ kinh hãi phát hiện vừa rồi tiểu tử này có thể thuận thế ôm Tần Sương Giáng cùng ngã xuống, hình như không phải là ngoài ý muốn?

Cũng đúng, Sương tỷ tu vi thế nào, nếu nàng không muốn, đừng nói là đẩy ngã nàng, ngay cả đến gần nàng nửa thước cũng sẽ bị kiếm khí đâm thành cái sàng!

Tiểu tử này… khủng bố đến thế!

Tiểu Khương đại ma vương rất khó chịu liếc nhìn Đoạn Hoài Ca một cái, thầm nghĩ ngươi không muốn nợ ân tình của nàng ta thì thôi đi chứ? Cần gì phải kéo tay nàng ta nói những lời này!

Chuyện này có ta là bằng hữu thân thiết làm không phải đủ rồi sao?

“Đúng vậy, Tần cô nương, Tiểu Đoạn hắn tính tình chính là như vậy, không thích nợ ân tình của người không thân quen.” Tiểu Khương tiến lên cười lạnh nói: “Tình huống nguy hiểm như thế, vẫn là để ta và Thương Linh là bằng hữu tốt đi giúp hắn lấy về.”

“Ồ, hóa ra chỉ là không muốn nợ ân tình thôi.” Tần Sương Giáng lơ đãng liếc nhìn Tiểu Khương một cái, mỉm cười nói: “Ta còn tưởng hắn lo lắng ta gặp nguy hiểm nên không nỡ để ta đi chứ.”

Câu nói này khiến Tiểu Khương đại ma vương vốn đã sắc mặt không tốt lập tức cứng đờ, dù sao ý của Đoạn Hoài Ca vừa rồi ai cũng nhìn ra được, cho dù nàng cố ý dùng lý do không muốn nợ ân tình để cố gắng tách bạch quan hệ với Tần Sương Giáng, nhưng lúc này bị Sương Giáng tỷ tỷ vạch trần, lập tức khiến nàng rơi vào thế bị động.

Quả nhiên nữ nhân này không phải dạng tốt lành gì. Khương Hi Dư âm thầm nghiến răng, quyết định sau khi về sẽ hỏi kỹ Đoạn Hoài Ca rốt cuộc đã trêu chọc vào nữ nhân phiền phức như vậy bằng cách nào.

"Ừm... Hi Dư tỷ tỷ, ta thấy chúng ta vẫn nên xem Đoạn công tử nói gì đi." Tiểu thư nhút nhát Tạ Thương Linh kéo kéo vạt áo Tiểu Khương, chớp chớp mắt nhẹ giọng nói: "Ta tin Đoạn công tử nhất định có cách giải quyết... vừa rồi hắn không phải đã nghĩ ra cách để mọi người cùng nhau phá vỡ trận pháp binh mã dũng đó sao?"

Nói xong nàng lại nhìn Đoạn Hoài Ca một cái, khoảnh khắc hai người chạm mắt, nàng lại vội vàng đỏ mặt cúi đầu, dường như nhớ lại cảnh tượng lúc nãy ôm lấy Đoạn Hoài Ca.

Đoạn Hoài Ca gật đầu cười nói: “Không sai, đã là thứ ta muốn, đương nhiên phải do chính ta đi mạo hiểm.”

Tần Sương Giáng: ?

Bất động thanh sắc chuyển chủ đề sang Đoạn Hoài Ca, không chỉ lật ngược thế yếu của Khương Hi Dư vừa rồi, mà còn ngầm bày tỏ với Đoạn Hoài Ca: những nữ nhân khác đều không tin ngươi có thể làm được, chỉ có ta luôn tin tưởng ngươi…

Nàng ta và Khương Hi Dư còn đang đau đầu xem Đoạn Hoài Ca rốt cuộc quan tâm ai, thì Tạ Thương Linh đã đạt tới cảnh giới: sự xuất sắc của hắn khi đại phá binh mã ngọc quân trận vừa rồi chỉ có ta nhớ, ta vĩnh viễn tin tưởng, vĩnh viễn ủng hộ ngươi rồi ư?

Tâm cơ sâu tới mức thuần khiết tự nhiên, rốt cuộc là thủ đoạn của nàng đã đạt đến đỉnh cao, tới cảnh giới phản phác quy chân, hay nàng trời sinh đã là cao thủ tâm cơ?

Quả nhiên bên cạnh Đoạn Hoài Ca không có nữ nhân nào đơn giản, nữ nhân này còn chưa thức tỉnh tâm cơ đã khó đối phó như vậy, phải nâng mức độ ưu tiên của nàng ta lên một chút. Vừa hay lần này đã đè ép được Yến Thu Tịch, tiếp theo phải đối mặt với hai kẻ thách thức này ư?

Tiểu Khương đại ma vương nghe lời này trong lòng hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục so đo với Tần Sương Giáng nữa. Dù sao vừa rồi nàng đã rơi vào thế hạ phong, nếu tiếp tục so tài, chỉ sợ sẽ bị Tần Sương Giáng áp đảo.

Tu vi không bằng, tâm cơ thủ đoạn cũng không bằng, cảm giác nguy cơ trong lòng Tiểu Khương đại ma vương càng mãnh liệt hơn, nàng mơ hồ có dự cảm, nếu không cố gắng tu luyện thật tốt, sau này có thể còn bị Tần Sương Giáng làm nhục như thế này!

Đợi bản cô nương về sẽ khổ luyện Hồng Liên Đoán Thể Quyết! Đợi Hồng Liên Thánh Thể của ta đại thành, còn sợ chút sát thương gãi ngứa của ngươi ư?

Đúng rồi, Đoạn Hoài Ca trước đây không phải nói hắn có linh vật tu luyện đi kèm với Hồng Liên Đoán Thể Quyết sao? Về ta sẽ bảo hắn trợ giúp ta tu luyện. Nếu hắn keo kiệt không đồng ý, cùng lắm thì những chiếc váy lần trước ta mua, mặc cho hắn xem một chút là được chứ gì.

Tiểu Khương đại ma vương âm thầm lập đại nguyện, Đoạn Hoài Ca còn không biết Chước Liên Chi Thủy của hắn đã bị nàng để mắt tới. Hắn nhìn cục diện chiến đấu ngày càng hỗn loạn trên không, đột nhiên nghĩ đến lá Thiên Địa Đồng Thọ Phù thứ hai mà hắn đã chế tạo khi nghiên cứu tụ linh trận đồ trước đây.

Đúng vậy, ta không phải còn một lá phù triện hay sao?!

Tu vi của ta bây giờ không bằng đám lão gia hỏa này, nhưng ta có thể ném Thiên Địa Đồng Thọ Phù, tạo ra một vùng chân không linh khí xung quanh ngọc tỷ… không có linh khí, hiệu quả sử dụng đạo pháp của bọn chúng sẽ giảm đi rất nhiều. Như vậy, không phải có thể thuần túy dựa vào sức mạnh nhục thân mà đối kháng hay sao?

Đùi Kỳ Lân và cánh tay Kỳ Lân của bản tọa cũng chẳng phải hư danh! Ngọc tỷ nhỏ nhoi, còn không phải là vật trong túi của ta hay sao?