Lý Lạc thản nhiên nói: "Ta chỉ cảm thấy huynh không cần thiết phải vì lúc này Ngu Lãng có chút chênh lệch với huynh mà ghét bỏ hắn, chuyện tương lai không ai nói trước được, vạn nhất có một ngày Ngu Lãng vượt qua huynh thì sao? Chẳng lẽ lúc đó hắn có thể bảo huynh rời khỏi đội, coi huynh là gánh nặng sao?"
Khâu Lạc không chút biểu cảm nói: "Ta không cảm thấy chuyện này sẽ xảy ra, cho nên ví dụ của huynh không có ý nghĩa gì."
Ngu Lãng vội vàng ngăn Lý Lạc lại, có chút tự trách nói: "Thôi đi, ta quả thực đã kéo chân sau một chút, xem ra, thực lực của ta ở lại trong đội Tử Huy quả thực rất miễn cưỡng, cho nên..."
"Ta càng phải nắm chắc cơ hội này, ở lại đây nỗ lực nâng cao bản thân, không bỏ qua bất kỳ một đãi ngộ nào của học viên Tử Huy!" Hắn tinh thần phấn chấn, nói một cách hùng hồn.
Khâu Lạc vốn tưởng rằng lần so tài đội Tử Huy này sẽ khiến Ngu Lãng nhận rõ bản thân, cho nên khi nghe thấy nửa câu đầu, ý cười trên khóe miệng đều đã hơi hiện lên, nhưng nào ngờ vế sau lại chuyển hướng thần kỳ như vậy, lập tức khiến cho nụ cười cứng đờ.