TRUYỆN FULL

[Dịch] Tu Tiên, Ta Có Thể Xuyên Qua Thế Giới Khác

Chương 4: Thập Tam Hoành Luyện (2)

“Trong đó, nhập môn bắt đầu bằng hô hấp pháp…”

Chu Cư tỏ vẻ nghiêm túc, để tránh bỏ sót điều gì, hắn còn lấy giấy bút ra ghi lại cẩn thận từng lời của Lư Bồ, gặp chỗ không hiểu liền hỏi han tỉ mỉ cho đến khi thông suốt mới thôi. Chỗ nào thực sự không hiểu được thì hắn tạm thời ghi lại, đánh dấu vào đó, đợi sau này có thời gian sẽ từ từ nghiền ngẫm. Thái độ học tập nghiêm túc như vậy cũng khiến Lư Bồ ánh mắt lộ vẻ hài lòng, dạy bảo càng thêm tận tâm.

“Chuyện tập võ không thể vội được, hôm nay tạm dừng ở đây thôi.”

Uống ngụm trà thông giọng, Lư Bồ khẽ phất tay:

“Tập võ cường thân chỉ là để tự vệ, không bị người khác bắt nạt. Sống ở đời mà chỉ biết dùng sức mạnh cũng không nên, cách đối nhân xử thế cũng rất quan trọng.”

“Tỷ tỷ ngươi cũng có lời muốn dặn dò.”

“Ừm.” Chu Sương gật đầu, đưa sổ sách đã sắp xếp xong qua:

“Đây là tình hình thu chi hai năm gần đây của dược phòng và Lâm Trường, ta đã xem qua, thu nhập tháng trước tổng cộng là ba trăm hai mươi bảy lạng bạc trắng.”

“Phụt…” Vừa ngồi xuống, Lư Bồ nghe vậy liền phun cả ngụm trà ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc:

“Bao nhiêu?”

“Một tháng ba trăm hai mươi bảy lạng?”

Đây không phải là con số nhỏ, một tháng hơn ba trăm lạng, vậy một năm chẳng phải gần bốn ngàn lạng bạc trắng sao?

Đừng nói ở huyện thành, cho dù ở phủ thành cũng không phải là ít.

Phải biết rằng Lư Bồ hắn một năm liều mạng sống chết, bề ngoài cũng chỉ kiếm được vài trăm lạng bạc.

Ngược lại là Chu Cư, bất kể là nguyên chủ trước kia hay là hắn bây giờ, đều không có khái niệm gì về vật giá, nên nghe tin này cũng không có phản ứng gì nhiều.

“Đó là chưa tính chi phí.” Chu Sương liếc phu quân một cái, nói:

“Mua dược liệu, sửa sang nhà cửa, tiền công cho người làm, những khoản này đều không thể thiếu, trừ đi rồi thì lợi nhuận ròng chỉ còn đúng trăm lạng.”

“Một trăm lạng.” Lư Bồ gật đầu, vẻ kinh ngạc dần thu lại:

“Cũng không ít.”

“Một người sống thì dư dả, nhưng nếu thành gia rồi có thêm đủ thứ lễ nghĩa qua lại, e là sẽ không còn dư dả nữa.”

Kết hôn, lập gia đình, sống qua ngày, không phải chỉ đơn giản là thêm một người, một đôi bát đũa.

Mà là thêm cả một đống họ hàng thân thích.

Thêm rất nhiều lễ nghĩa qua lại không thể thiếu.

Nếu lại có con, mà không chỉ một hai đứa, thì trăm lạng bạc ít ỏi đó căn bản không đủ dùng.

Tóm lại,

Không kết hôn thì mọi chuyện dễ nói.

Chỉ cần kết hôn là lập tức hết dư dả, điều này thì Lư Bồ hắn, một người từng trải, hiểu rất rõ.

“Không được một trăm lạng đâu.” Chu Sương thở dài:

“Một khi vào đông, tuyết lớn phủ kín núi, thu nhập từ Lâm Trường sẽ giảm mạnh, thậm chí còn phải bỏ tiền túi ra bù lỗ tiền thuê người làm. Tính ra một năm có gần bốn tháng không có thu nhập từ Lâm Trường.”

“Còn đại dược nữa…”

“Muốn luyện võ, đại dược là thứ không thể thiếu, mỗi tháng lại tốn thêm mấy chục lạng, tóm lại ngày tháng cũng không dư dả gì.”

Trầm ngâm một lát, nàng phất tay với Lư Bồ:

“Chàng ra ngoài trước đi.”

“Nương tử!”

Lư Bồ nghe vậy nhướng mày.

Dường như đoán được điều gì, trong mắt hắn lóe lên vẻ không vui, nhưng vẫn nhún vai xoay người rời đi.

“Đệ đệ.”

Đợi tiếng bước chân của Lư Bồ khuất hẳn, Chu Sương mới lấy từ trong người ra mấy tờ ngân phiếu đặt vào tay Chu Cư:

“Đây là ba trăm lạng ngân phiếu…”

“Tỷ tỷ.” Chu Cư sững người, vội rụt tay lại:

“Sao có thể được ạ?”

“Sao lại không thể!” Chu Sương trừng mắt, ép ngân phiếu vào tay hắn:

“Đây là tiền hồi môn năm đó ta xuất giá mang từ nhà đi, vốn là của Chu gia, giờ cho đệ đệ ruột của mình thì có sao?”

“Còn nữa…”

“Ta đã nhờ tỷ phu ngươi chuẩn bị sẵn mấy thang đại dược, trong thời gian ngắn ngươi không cần lo lắng về chuyện luyện thể, nhưng võ công nhất định phải học hành chăm chỉ.”

Đây là…

Chẳng lẽ là kiểu "tỷ tỷ hết lòng vì đệ đệ"?

Nhưng cảm giác này cũng không tệ.

Nhìn ngân phiếu trên tay và từng gói dược tề quý giá, Chu Cư lặng đi, ánh mắt phức tạp.

Hai ngày sau.

“Tỷ phu.”

Nhìn sắc trời, Chu Cư nhíu mày nói:

“Đã trễ thế này, nhất định phải đi bây giờ sao? Đường đêm không an toàn, hay là đợi sáng mai hẵng lên đường?”

“Không được.” Lư Bồ vẻ mặt nghiêm túc:

“Trong đường có chuyện gấp, ta phải về ngay lập tức. Sau khi chúng ta đi, ngươi phải tu luyện cho tốt, tuyệt đối đừng lười biếng.”

“Vâng.” Chu Cư thở dài:

“Tỷ phu, tỷ tỷ, hai người lên đường cẩn thận.”

Chu Sương mắt hoe đỏ bước lên xe ngựa, đợi đến khi xe ngựa đi xa, nàng mới lưu luyến buông rèm xuống.

Hai người họ rời đi khiến trang viên vốn đã ít người lại càng thêm vắng lặng.

“Thiếu gia.”

Tần Bá thấp giọng nói:

“Ngài cũng đã bận rộn cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

“Ừm.” Chu Cư gật đầu.

Hắn thong thả đi về phòng mình, vừa đóng cửa lại thì cảm giác một luồng gió tanh từ sau lưng ập tới.

Cái gì?

Theo phản xạ, hắn lăn sang bên cạnh, liền nghe tiếng cửa phòng vỡ vụn vang lên.

"Chết đi!"

Hai hắc y nhân không biết từ khi nào đã ẩn nấp trong phòng, thừa lúc Chu Cư còn chưa kịp đứng dậy, đồng loạt vung đao chém tới.

Xong rồi!

Chu Cư hai mắt trợn trừng, sức trói gà không chặt, đối mặt với hung đồ thế này, căn bản không có chút sức phản kháng.

Trong khoảnh khắc.

Thân ảnh hắn đột ngột biến mất, khiến cho trường đao chém hụt, hai hắc y nhân ngơ ngác nhìn nhau.

"Lá gan thật lớn!"

Tiếng quát giận dữ của Tần Bá vang lên ngay sau đó:

"Dám hãm hại thiếu gia nhà ta, các ngươi muốn chết!"