TRUYỆN FULL

[Dịch] Tu Tiên, Ta Có Thể Xuyên Qua Thế Giới Khác

Chương 37: Hắc Hổ Bang (1)

Chu Cư ở lại phủ thành nửa tháng, ban ngày đến chỗ Diệp Sùng Sơn học võ, ban đêm về Lư phủ nghỉ ngơi.

Trong khoảng thời gian này, được danh sư chỉ điểm, lại thêm dược liệu bồi bổ thân thể.

Nửa tháng trôi qua, tu vi của hắn có thể nói là tiến bộ vượt bậc, hiện giờ e rằng không kém Thân Hổ, cao thủ đệ nhất Việt Thành, chỉ là thứ đổi được bằng sự ủy khuất của tỷ tỷ, thực khiến người ta chẳng thể vui vẻ nổi.

Hà Gian phủ phồn hoa hơn Lạc Bình huyện quá nhiều, không chỉ là ăn mặc ở đi, mà cao thủ võ đạo cũng lớp lớp xuất hiện, sinh sống và tu luyện ở nơi này có vô vàn chỗ tốt.

Nhưng sau khi suy xét kỹ càng, Chu Cư vẫn từ chối lời đề nghị của Chu Sương, không muốn hắn bén rễ ở phủ thành, mà kiên trì trở về huyện thành.

Trên người hắn có quá nhiều bí mật, ở phủ thành rất dễ bị bại lộ, không bằng ở huyện thành sống an tâm hơn nhiều.

Lạc Bình huyện.

"Giá..."

"Hú!"

Xe ngựa dừng bên đường, nhường đường cho đoàn người đưa đám.

"Hôm nay là đợt thứ mấy rồi?"

Chu Cư vén rèm xe, nhìn đoàn người mặc đồ tang, khóc lóc trên đường, nhíu mày thấp giọng:

"Dạo gần đây sao nhiều người qua đời vậy?"

"Thiếu gia." Từ khi Tần Bá bị thương, người đánh xe đổi thành Mã Tuân, cậu nghe vậy liền đáp:

"Sau vụ Hắc Hổ Bang vào thành sau Tết, không chỉ lúc đó chết rất nhiều người, mà còn có không ít người bị thương."

"Có người không chống chọi được, cũng sẽ chết."

Nói đến đây, sắc mặt cậu không khỏi ảm đạm, nghĩ đến Tần Bá đang dưỡng thương ở nhà, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

"Ai!"

Chu Cư khẽ thở dài.

Ngày ấy tuyết rơi ba ngày, cả thành một màu trắng xóa.

Hiện giờ cũng chẳng khá hơn là bao, tiếng nhạc tang không ngớt ngày đêm, suốt dọc đường đi tiếng khóc than không dứt.

Điều quan trọng nhất là, việc Hắc Hổ Bang xông vào thành đã giáng một đòn mạnh vào sĩ khí của người dân.

Đêm đó.

Huyện nha bị Hắc Hổ Bang tàn sát không còn một ai, huyện lệnh, Sư gia, cùng với ba mươi sáu nhân khẩu Thẩm gia, không một ai sống sót.

Vô số nhà giàu trong thành cũng bị cướp bóc thảm hại, ai nấy đều lo sợ.

Hiện nay, ba chữ Hắc Hổ Bang có thể khiến trẻ con nín khóc, khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật trong phạm vi Lạc Bình huyện.

"Coong..."

"Mau đến xem, mau đến xem!"

Không biết từ khi nào, trên đường xuất hiện một đám người gõ chiêng đánh trống, vừa gõ vừa hô lớn:

"Mọi người mau đến đây, hai vị gia chủ Chu gia, Tôn gia có lời muốn nói."

"Phát lương, phát cháo rồi!"

Người đi đường vẻ mặt tê dại trên phố nghe thấy động tĩnh liền quay người, hướng về vị trí phố chính của huyện thành mà tụ tập.

"Phát lương?"

Chu Cư lên tiếng:

"Đi xem sao."

"Vâng."

Mã Tuân quay đầu xe, đi theo đám người đến nơi tập trung.

Không biết từ khi nào, ở đây đã dựng một cái đài cao đơn giản, còn có đội ngũ phụ trách phát cháo, phát lương.

"Thưa chư vị hương thân!"

Gia chủ Chu gia, Chu Dương Vân đứng trên đài cao, lớn tiếng hô:

"Triều đình truyền tin, vì quân phản loạn Nam Chiếu chặn đường, đại quân tiễu phỉ tạm thời không thể đến được."

"Huyện lệnh mới vẫn còn khuyết vị."

"Chúng ta đều rõ, Hắc Hổ Bang một ngày không trừ, Lạc Bình huyện một ngày không yên, thời gian không đợi ai a!"

"Không sai!" Gia chủ Tôn gia, Tôn Liên Thành đứng ở không xa, gật đầu đáp:

"Hiện giờ các con đường lớn đi đến những nơi khác đều có người của Hắc Hổ Bang xuất hiện, hàng hóa khó ra khỏi huyện thành."

"Cứ như vậy thì không ổn!"

"Chỉ có tự cứu thôi!" Chu Dương Vân quát:

"Chu mỗ cùng Tôn huynh không tiếc bỏ mặt mũi, ở đây quyên góp, mong chư vị hương thân rộng lòng giúp đỡ tiền tiễu phỉ."

"Có tiền góp tiền, có người góp người, chỉ cần bằng lòng theo chúng ta xuất thành tiễu phỉ, mỗi người năm lượng bạc an gia phí, ngoài ra giết một tên đạo phỉ thưởng mười lượng bạc, đầu mục năm mươi lượng, thủ lĩnh từ một trăm lượng trở lên!"

"..."

"Thiếu gia." Mã Tuân thấp giọng nói:

"Chu, Tôn hai nhà đã quyên góp ở đây mấy ngày rồi, nhưng người bỏ tiền ra rất ít, cũng chưa từng xuất thành tiễu phỉ."

Chu Cư chậm rãi gật đầu.

"Ta góp năm trăm lượng!"

Trong đám người xông ra một thanh niên, ngã nhào dưới đài cao, hướng về hai vị gia chủ dập đầu lia lịa:

"Hai vị tiền bối, ta nguyện góp năm trăm lượng bạc, chỉ cầu có thể tiêu diệt Hắc Hổ Bang báo thù cho phụ thân ta."

Là hắn!

Ánh mắt Chu Cư khẽ động.

Hà Lạc Sơn.

Hà gia cách Chu phủ không xa, đêm đó Hà gia cũng bị cướp, cha mẹ Hà Lạc Sơn đều bị sát hại.

Đối với Hắc Hổ Bang, hắn có thể nói là căm hận đến tận xương tủy.

"Tiền bối!"

Ngẩng đầu lên, hai mắt Hà Lạc Sơn đỏ ngầu:

"Ta không chỉ góp bạc, còn nguyện theo hai vị tiền bối đi tiễu phỉ, nhưng... Ta muốn biết khi nào thì xuất phát?"

"Cái này..." Chu Dương Vân ánh mắt lóe lên, rồi hít sâu một hơi, nghiêm giọng nói:

"Trong vòng ba ngày!"

"Bất luận có góp đủ bạc hay không, trong vòng ba ngày chúng ta sẽ xuất thành tiễu phỉ, quyết không nuốt lời!"

"Tốt!" Hà Lạc Sơn gật đầu mạnh mẽ:

"Ta tin tiền bối."

Bên ngoài đám người, Chu Cư buông rèm xe:

"Đi thôi."

"Vâng."

Hắn không mấy lạc quan về kế hoạch tiễu phỉ của Chu, Tôn hai nhà, dù sao trước đây đã có mấy lần trải qua chuyện tương tự.