Càng đi sâu, yêu vật gặp phải cũng càng nhiều. Lâm Tễ Trần có thể tránh thì tránh, không tránh được chỉ đành chiến đấu. Yêu vật bên trong tuy nhiều, nhưng căn bản không gây ra bất kỳ trở ngại nào cho hắn. Thêm nữa Lâm Tễ Trần cũng rất cẩn thận, cố gắng tránh giao chiến.
Sau một ngày lên đường, hai người thành công xuyên qua Yêu lâm, thực sự đặt chân đến Vạn Yêu Cương Vực. Vì tạm thời không có chút tin tức nào về Sở Thiên Hàn và Lý Mục, Lâm Tễ Trần quyết định đến Hồ tộc một chuyến, tìm Hùng dạng tử trước.
Sợ bị yêu tộc phát hiện, Lâm Tễ Trần chỉ đành chọn trú phục dạ xuất, dựa vào bản đồ, tìm đến địa bàn Hồ tộc. Nhưng khác với lần trước đến Hồ tộc, lối vào của Hồ tộc đã tan hoang đổ nát. Những cây đào vốn nở rộ khắp nơi cũng đều gãy hết, chỉ còn là cành khô. Trên mặt đất khắp nơi đều là vết máu đã khô quắt, lối vào càng không thấy một bóng người.
Lâm Tễ Trần trong lòng thoáng bất an, hắn từ chỗ tối bước ra, rồi cố lấy dũng khí mà tiến vào lối vào. Quả nhiên, bên trong không thấy một hồ yêu nào, khắp nơi đều là tường đổ vách nát, chẳng còn chút yêu khí nào.
"Ngươi đến phụ cận bắt một tiểu yêu về đây hỏi chuyện." Lâm Tễ Trần ra lệnh cho Thái Côn.