Chu Thanh đối với thời gian này rất quen thuộc, cho nên đến thời điểm, vô cùng cảnh giác.
Nhìn Phúc Tùng bên cạnh dường như đã tiến vào giấc mộng, hắn không đánh thức y, mà là đề cao tinh thần, chú ý động tĩnh xung quanh.
Không biết từ khi nào, âm phong thổi vào nhà đất, dập tắt đèn dầu.
Trong đêm tối, ẩn ẩn có một bóng trắng phiêu đãng tiến vào.
Một tiếng gà gáy,