TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Liêu

Chương 56: Thủ Sát (2)

Lời này của Trương công tử vừa nói ra, thì không còn nửa phần khách khí nào.

Mặt Lâm tiểu thư trắng bệch, đang muốn mở miệng.

Chu Thanh đã nói trước: "Tại hạ sinh trưởng ở nơi hẻo lánh, con người thô bỉ, chuyện làm ăn, vẫn là hơi hiểu một chút, dù không hiểu, cũng có bằng hữu kết giao giúp đỡ, thật sự không nhọc đến Trương công tử, còn về việc công tử nói, mời ta đến quý phủ đọc sách cùng, tại hạ một người quen sống phóng khoáng rồi, thật sự không chịu được sự gò bó của nhà cao cửa rộng, vì vậy chỉ có thể tạ ý tốt của công tử."

Trương công tử sắc mặt lạnh đi, nói: "Chu bằng hữu, ngươi không biết thế đạo lòng người hiểm ác. Ta là đang giúp ngươi, ngươi nếu không lĩnh hội hảo ý của ta, vậy thì thôi vậy. Cáo từ."

Đợi Trương công tử rời đi, Lâm tiểu thư nói: "Chu tướng công, vừa rồi ngươi đã hơi kích động, từ chối lời hắn, nên để ta nói mới phải. Trương phủ không thể dễ dàng đắc tội."

Chu Thanh hỏi: "Vậy ngươi định từ chối thế nào?"

Lâm tiểu thư đáp: "Chẳng qua là nhường thêm chút lợi ích cho hắn thôi, nếu xâm phạm đến phần của ngươi, ta sẽ tự quyết bù lại cho ngươi. Tiền đồ của ngươi còn dài, không cần thiết phải tự gây thêm trở ngại."

Chu Thanh cũng biết đạo lý trượng phu co được duỗi được.

Nhưng hắn là người đọc sách, cũng là người luyện võ.

Người luyện võ không gây chuyện, nhưng cũng không thể sợ chuyện, nếu không tâm khí một khi đã gãy, sau này xương sống sẽ không thẳng lên được nữa.

Huống chi Trương công tử này dù cuồng vọng đến đâu, chẳng lẽ còn dám phái người giết hắn hay sao?

Chu Thanh tuy chỉ là một Tú tài nhỏ bé, nhưng cũng thuộc giới đọc sách, lại còn là người đỗ đầu kỳ thi viện lần này ở Giang Châu, Lục Đề Học càng thêm coi trọng hắn.

Nếu hắn đáp ứng yêu cầu của Trương công tử, dù sau này có đỗ Cử nhân, người ta cũng sẽ nói hắn là môn khách của Trương gia, cuối cùng vẫn chỉ là kẻ phụ thuộc vào người ta.

Việc khoa cử ở Giang Châu không khởi sắc, mấy kỳ Hương thí trước chỉ có một mình Trương lão gia đỗ Cử nhân, vì vậy địa vị Trương gia rất vững chắc. Nếu Giang Châu lại có thêm một Cử nhân, thế tất sẽ phải chia sẻ lợi ích với Trương gia.

Đây chắc chắn là chuyện mà Trương gia không muốn thấy.

Ăn một mình, cớ gì phải chia cho người khác?

Huống chi Chu Thanh từng dạy học ở Hồ Thôn, tự nhiên có nền tảng trong dân chúng, không sợ không có người dâng tặng đất đai sản nghiệp.

Cho nên Trương công tử trước hết là dùng uy thế trên bàn tiệc để trấn áp, sau lại khuyên răn Chu Thanh phải ăn chay, gán cho hắn cái danh hiếu tử để trói buộc, về sau tìm được điểm yếu của Chu Thanh cũng dễ hơn nhiều.

Tuy rằng cuối cùng đã lộ rõ bản chất cường ngạnh bá đạo, nhưng đắc tội với Chu Thanh thì đã sao?

Chu Thanh là người đỗ đầu do Lục Đề Học chấm, mà Lục Đề Học lại là môn sinh của lão thái gia đã qua đời nhà Trương gia, Chu Thanh sau này thể nào cũng phải kiêng dè mối quan hệ này.

Lâm gia là thương nhân, đối với Chu Thanh thì chọn cách đầu tư lôi kéo; Trương gia là hương thân lâu đời, việc đầu tiên nghĩ đến chính là thu phục.

Để tránh Chu Thanh thật sự đỗ Cử nhân, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội này nữa.

Huống chi đối với Trương gia mà nói, tốt nhất là Chu Thanh đừng đỗ Cử nhân, như vậy mới có thể thể hiện rõ địa vị độc tôn của Trương gia.

Chu Thanh suy nghĩ rất rõ ràng, lùi một bước chỉ khiến người ta được đằng chân lân đằng đầu, bị kẻ khác chà đạp.

Nhượng bộ mà không có đấu tranh thì chỉ là yếu đuối.

Chu Thanh cười nói với Lâm tiểu thư: "Nàng không cần lo lắng cho ta, nhưng hảo ý của nàng từ trước đến nay, ta đều ghi nhớ trong lòng."

Lâm tiểu thư: "Ta cũng không lo lắng cho sự an toàn của ngươi, hắn dù có bá đạo đến mấy cũng không dám hại mạng ngươi, chỉ là những ngày này ngươi vẫn nên cẩn thận một chút. Chu tướng công, ngươi có tài năng xuất chúng, nghe nói năm sau có thể có Ân khoa, đến lúc đó ngươi hãy đi tham gia Hương thí đi. Nếu đỗ Cử nhân, Lâm gia chúng ta..."

Chu Thanh ngắt lời nàng: "Năm sau sẽ có Ân khoa sao? Nếu thật sự có, vậy ta sẽ đi thử xem sao, hy vọng có thể đỗ Cử nhân, nếu không thì không có Trương công tử, lại có Lý công tử, lúc nào cũng không được yên ổn."

Lâm tiểu thư mỉm cười, nâng chén rượu lên: "Vậy ta chúc ngươi năm sau nhất định đỗ cao."

Chu Thanh nâng chén đáp lễ: "Đa tạ lời chúc tốt lành."

Sau khi uống rượu, hai người chia tay.

Lâm tiểu thư có chút không yên tâm, lại phái một cỗ xe ngựa đưa Chu Thanh về nhà cũ, vẫn để Xuân Hương đi cùng.

Trên đường Trương công tử trở về.

"Công tử, tên nhóc họ Chu kia không biết điều, hay là phái người đi cho hắn một bài học?"

Trương công tử ở trong xe ngựa, dựa vào đệm mềm nhắm mắt lại: "Hắn là người đọc sách, dù sao cũng phải giữ cho hắn chút thể diện. Không thể động tay động chân với hắn. Hòa thượng ở Kim Quang Tự vừa mới xuống núi kia không phải muốn tìm một chân sai vặt trong châu nha sao? Ngươi đi nói với gã, nhà Chu Thanh có nuôi một con gà trống lớn, bảo gã giết con gà đi, đặt đầu gà ở đầu giường Chu Thanh."

"Vẫn là công tử cao minh, tên Chu Thanh đó dù sao cũng chỉ là một thiếu niên chưa tới mười lăm tuổi, thật sự bị phen này làm cho kinh sợ, sẽ biết phải mềm mỏng ngay."