Nghĩ đi nghĩ lại, gã nhận thấy, dù là đối với Khô Trúc lão đạo hay đối với bản thân, thì việc gã tự mình rời núi trước khi đối phương hành động, chính là biện pháp tốt nhất!
Như vậy, Dư Khuyết sẽ tránh được cơ hội trực tiếp đối đầu với bọn chúng, còn những chuyện khác, có thể đợi sau khi xuống núi, vào huyện học rồi sẽ tính toán kỹ càng.
Dư Khuyết thở hắt ra một hơi, hướng Khô Trúc đạo trưởng cúi người thi lễ:
“Đa tạ đạo trưởng, đã trượng nghĩa nói lời công đạo!”
Thấy Dư Khuyết không hỏi thêm, Khô Trúc đạo trưởng bỗng mở choàng mắt, tựa như bị kim châm vào mông, vội vàng đứng dậy khỏi bồ đoàn, vung tay áo xua tan làn khói vàng xung quanh.