Đêm thanh vắng không bụi trần, ánh trăng như bạc.
Khê Họa lòng thấp thỏm mong chờ, leo lên đỉnh núi.
Gió táp vào mặt, thổi tung tóc dài, vờn bay áo bào hắn, cảnh tượng đập vào mắt, cả đời khó quên.
Đó là vầng trăng tròn soi một gốc tùng già, dưới tùng có người đứng đó, tóc xanh dài, lụa trắng tinh khôi.
Đó là tiên nhân, cũng là người thương.