Chỉ thấy phía trước một tòa cung điện, có một thiếu nữ đứng đó, hai bím tóc dài phất phơ trong gió, đôi mắt to tròn chớp chớp, vô cùng đáng yêu, phong thái ung dung.
Thiếu nữ cầm ngang chiếc sáo, nở nụ cười rạng rỡ, khúc nhạc tựa như thiên lai vang vọng. Trong tiếng nhạc du dương, một trận phong chướng bỗng nổi lên, chặn ngang đường đi của lão.
Vừa nghe khúc nhạc này, tâm thần chấn động, lại thấy phong chướng này, lão nhíu mày trầm tư.
Nhìn thiếu nữ kia, sắc mặt lão trở nên phức tạp.
Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu còn hôi sữa, thế mà với tu vi Nguyên Anh, lão lại không thể nhìn thấu đối phương, việc này thật hoang đường.