Trong thành, Tiêu Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm vào nơi Tô Trần biến mất, thần sắc lộ vẻ phức tạp, còn có một tia không cam lòng, nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều.
"Haizz~"
Tiêu Tử Yên khẽ thở dài, nhìn Tiêu Nguyệt Nhi: "Xem ra muội vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được."
Tiêu Nguyệt Nhi không đáp ngay, mà nhìn hồi lâu, mới quay đầu nhìn Tiêu Tử Yên, trên mặt nở một nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút gượng gạo: "Tỷ tỷ, buông bỏ một người nào có dễ dàng như vậy, cần thời gian, phải không?"
Tiêu Tử Yên trầm mặc, trong lòng dâng lên một tia đau xót: "Hy vọng sau này muội có thể quên được."