Lời nói của Uyển Thanh đột ngột ngừng bặt, thân thể nàng khẽ run lên, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ. Sắc diện vốn đã tái nhợt, giờ phút này càng thêm trắng bệch, toàn thân căng cứng, không dám buông lỏng chút nào.
Tô Trần sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương, chậm rãi lên tiếng: "Chuyện ta muốn làm, còn chưa đến lượt ngươi xen vào."
Lời nói của hắn lạnh tựa băng sương, tản ra khí tức rét lạnh thấu xương, từng chữ tựa hồ ẩn chứa lực lượng vô thượng, hung hăng nện vào tâm khảm Uyển Thanh.
Một luồng uy áp cường đại, tựa như sóng triều cuồn cuộn tuôn ra, trong nháy mắt áp lên người Uyển Thanh.
Uy áp này tựa như ức vạn tinh thần, nặng nề không thể chống cự.