Lão giả hít sâu một hơi, sau đó cung kính thi lễ với Tô Trần, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ: "Tiền bối, tại hạ là Vân Thương Minh, tộc trưởng đương nhiệm của Kỳ Lân tộc..."
Tô Trần chắp tay sau lưng, y bào theo gió tung bay, ánh mắt nhìn Vân Thương Minh, thần sắc đạm nhiên, không chút cảm xúc, "Ta không thích nói nhảm, ra tay đi."
Nghe vậy, đồng tử Vân Thương Minh co rụt lại, trong lòng kinh hãi, trên mặt gượng cười, nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn, "Tiền... Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi, dù cho có cho tại hạ một trăm, à không, một vạn lá gan, tại hạ cũng không dám động thủ với ngài!"
Tô Trần lạnh lùng nhìn Vân Thương Minh, không nói lời nào.
Vân Thương Minh nhất thời cảm thấy hàn ý bao trùm toàn thân, một cảm giác hít thở không thông mãnh liệt ập tới. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, mồ hôi lạnh to như hạt đậu trên trán, theo gương mặt chảy xuống.