Tô Trần dường như nhớ ra điều gì, liền giao hài tử cho Thẩm Yên Lam, sau đó vội vã bước vào trong nhà. Lúc này, Tần Tử Huyên đang nằm trên giường, thân thể suy yếu, sắc mặt hơi tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
Tô Trần nhìn thấy cảnh này, lòng đau như cắt, vội vàng đến bên nàng, truyền một lượng lớn sinh mệnh chi lực vào cơ thể Tần Tử Huyên. Nhờ có sinh mệnh chi lực, sắc mặt nàng dần hồng hào trở lại, không còn suy yếu như vừa nãy.
“Trần.” Tần Tử Huyên cười gọi một tiếng, sau đó khóe mắt không hiểu sao lại trào lệ.
Tô Trần vội vàng đến bên nàng, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, dịu dàng nói: “Nàng vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Tần Tử Huyên lại lắc đầu nói.