Môi Hoàng đế mấp máy, không tiếng động nói gì đó.
"Tuân mệnh."
Âm Ảnh Nhân cúi đầu đáp lời, bóng tối đặc quánh cuộn trào, từ từ tiêu tán biến mất.
Hoàng đế dựa lưng vào ghế, vừa nói nhiều lời khiến người có chút mệt mỏi.
Nhìn vũng máu đen sẫm đang chậm rãi nhúc nhích trên nền gạch, trong hốc mắt sâu hoắm như có hai ngọn lửa u uẩn đang cháy, không biết đang tính toán điều gì.