Kiều Đồng bừng tỉnh, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt cong cong như trăng non: "Trần đại nhân không sao, thật quá tốt rồi!"
Ngu Hồng Âm liếc nàng: "Ngươi hình như rất vui? Chẳng lẽ đã phải lòng tên kia rồi?"
"Hả?"
Kiều Đồng mặt đỏ bừng, giọng luống cuống: "Thánh nữ nói gì thế! Trần đại nhân là ân nhân cứu mạng chúng ta, nghe tin ngài bình an vô sự, vui mừng chẳng phải rất bình thường sao?"
Ngu Hồng Âm áp sát mặt lại, chăm chăm nhìn nàng: "Ta sớm thấy ngươi không ổn, trước khi tới Nam Cương, mỗi lần thấy Trần Mặc là ngươi đứng hình không nhúc nhích - sau khi hắn mất tích, còn lén lau nước mắt mấy lần, ngươi tưởng ta không biết?"