Hoàng Phủ Khinh Nhu nhìn cử động của Trần Lâm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Nàng cảm thấy Trần Lâm tựa hồ lần đầu thấy Thần Trụ, nhưng lại thấy điều đó không thể nào.
Trong thế giới này, rất ít người chưa từng thấy Thần Trụ. Dù sinh ra nơi hoang dã, trưởng bối gia tộc cũng sẽ dẫn đến trước Thần Trụ tế bái một lần. Đây là truyền thống và tín ngưỡng, chỉ có vậy mới có thể nhận được sự che chở của thần linh. Hơn nữa, đối phương lại là Đạo Vận tu sĩ cường đại, tu luyện ít nhất cũng đã mấy trăm năm, càng không thể nào chưa từng thấy Thần Trụ.
Trần Lâm cảm nhận được Hoàng Phủ Khinh Nhu đang nhìn mình, nhưng không để tâm. Đến trước Thần Trụ, liền bắt đầu phóng thích năng lực cảm ứng, tiến hành dò xét.
Nhưng dùng hết mọi phương thức một lượt, lại không hề sinh ra bất kỳ phản ứng nào. Bất luận năng lượng gì chạm vào Thần Trụ đều bị bật ra. Thần niệm, pháp lực, hồn lực, cả lực lượng bản nguyên thiên phú, đều không được. Tiên thiên chi lực còn chưa khôi phục, hắn cũng không biết có được không.
Nghiên cứu một hồi không kết quả, Trần Lâm liền bắt đầu xem xét chất liệu của trụ. Vật này cứng rắn dị thường, phía trên không có một chút vết xước nào. Hơn nữa cứ thế phơi bày bên ngoài, hẳn không phải không có người dùng bảo vật thử qua, mà là không có thứ gì có thể phá hoại nó.