Đối với đề nghị của Bạch Như Tuyết, Trần Lâm tự nhiên là không hề lay động.
Hắn cười ha ha, nói: "Ta nào có thực lực như Bạch huynh đệ, vẫn là nên quan sát thêm một chút."
Tiếp đó, ánh mắt hắn chợt lóe, lại nói: "Hơn nữa ta đến nơi này không giống như các ngươi, ta là đến hoàn thành nhiệm vụ tước vị, nếu thực sự không được thì nhận thua rời đi là xong, không cần phải mạo hiểm lớn như vậy."
Nói xong, Trần Lâm nhìn đối phương, quan sát sắc mặt.
Liền thấy trên khuôn mặt luôn thản nhiên của đối phương cuối cùng cũng sinh ra một chút khác thường, tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn bị hắn bắt được.