"Nếu Thánh chủ có mười phần nắm chắc, có thể áp chế xuống, thì không cần phải để người của Thánh địa di chuyển ra ngoài, cũng không cần phải để tàng thư của Thánh địa đều chuyển đến Tê Phượng phủ và Đông Sơn phủ." Thái Sử công nói như vậy, hai đầu lông mày có chút ảm đạm.
"Thánh chủ có lẽ không có mười phần nắm chắc, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có nắm chắc." Lục Công nói: "Lão nhân gia ông ta từ trước đến nay mưu định rồi sau đó mới hành động, không dám tùy tiện mạo hiểm, để lại hậu thủ này, lưu lại mồi lửa cho Nhân tộc cũng không tính là bất ngờ."
"Thời gian qua, gần mười đời người ra sức phấn đấu, khiến cho đất Tam Phủ khôi phục sinh cơ, nhất là Tê Phượng Phủ..." Thái Sử công cảm khái nói: "Các thành phồn hoa đã không thua gì thành trấn an ổn dưới thời đại được ghi chép trong sách cổ."
"Tiền bối các đời thánh địa, công che muôn đời!" Lục Công nghe vậy, nghiêm mặt nói.
"Đó là bởi vì, mỗi một đời cao tầng, đều tu luyện Thái Thượng Huyền Đạo Chí Thánh công, lòng người chỉnh tề, vạn chúng cùng hợp lực." Thái Sử công chậm rãi nói: "Sau mũi tên đó, tác dụng của Thái Thượng Huyền Đạo Chí Thánh Công ngày càng thấp kém... Nếu như lần này Thánh Chủ không thể thành công, e rằng Thánh Địa không ngăn được Quỷ Dạ, sẽ đi vào vết xe đổ của phúc địa Thanh Linh Công lúc trước!"