"Hay là bảy tuổi?"
Đồng Khánh thở dài,"Thật sự là đã quá lâu rồi, lâu đến mức ta đã quên đó là năm nào."
Ngọc Như Ý nhìn về phía trước, phát hiện Cẩu Phú Quý vẫn đang uống canh, dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
"Có lẽ vận may của ta thật sự quá tệ."
Đồng Khánh cúi đầu, vẻ mặt u ám,"Ta vất vả lắm mới trốn thoát được, nhưng rồi lại bị người khác bắt lại. Họ dường như không biết làm gì, chỉ biết dùng đói khát để ép buộc bọn trẻ. Nhưng lần này may mắn, ta chỉ bị bỏ đói hai ngày, rồi họ đem ta bán đi. Sau khi bị bán, vì làm việc nhà mà làm vỡ một cái đĩa, họ liền không cho ta ăn, bắt ta phải tự kiểm điểm."