Âm thanh của những sợi xích vang lên dồn dập, từng đạo phù lục lóe sáng.
Bào Song Ngư đã sợ đến mức chạy xa, bởi hắn không dám không đề phòng cái lối suy nghĩ kỳ quái của Chu Du. Lỡ như tên này đột nhiên thả con huyết thi vạn năm ra thì sao?
Chỉ cần nghe những gì hắn vừa nói, Bào Song Ngư đã cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn có lý.
Oán khí ngập trời hóa thành cuồng phong bão tố, nhưng Chu Du vẫn vững như núi, chỉ ngồi xổm bên cạnh huyết trì, ngắm nhìn huyết thi vạn năm bên dưới.
"Thật lòng mà nói, đây là con thi đẹp nhất ta từng thấy."